Bài thơ: Cõng

Bài thơ: Cõng

Có lần cõng cháu dạo chơi
Nựng yêu bà bảo rã rời cả tay
Ngoan nào! đi bộ đoạn này
Sang đường bà lại cõng ngay Văn à
Láu tôm cháu hỏi vặn bà
Đất cõng tòa nhà nó có kêu đâu?
Sông dài cõng những cây cầu
Oằn lưng mà chả kêu đau bao giờ?
Tủ cao cõng những tập thơ
Nồi cơm cõng bởi bếp lò bà đun
Cõng năm ngày chẳng hề run
Núi cao cõng cả xanh um đại ngàn
Bà cười xí xóa giòn tan
Văn ơi! cõng cháu khi sang bên đường…

Rate this post