Nhớ giọng nói, vẽ mặt, ánh mắt, dáng ngồi, tướng đi…
Nhớ từng lời Ba dặn dò, nhắc nhở…
Mỗi ngày Ba ra nhà, ngồi nơi góc bàn quen thuộc trước nhà. Con vì bạn bè, công việc,… đành lòng để Ba ngồi một mình nơi góc ấy.
Mỗi lần chào Ba trước khi đi. Với vẻ mặt hiền từ, ấm áp, nhìn theo con mỉm cười và nhẹ nhàng: “Lại đi hả bé?”, “Ba thấy mày đi dữ rồi nha Bé”…
Chiều tầm 15h-16h mà chưa thấy con gái về. Ba điện thoại con gái: “Về chưa? Về uống cà phê nè”…hoặc “uống cà phê k? Ba pha nè. Về nha”…
Ba còn luôn dặn dò nhắc nhở con gái rằng:
– “Lúc người ta nóng giận thì mình phải biết nhịn và không được nói nhiều”
– “Lấy tình cảm chân thành để chơi và đối đãi với bạn bè. Hợp thì chơi, ko hợp thì tự rút lui, không nói qua nói lại…”
Ba cũng luôn nói với con gái:
“Biết tính Mẹ dễ tủi thân hay nói thì đừng nói lại làm chi. Mẹ nói gì cứ im lặng chút là xong. Chứ Mẹ thương tụi bay mới hay nói nhiều, nói xong cũng lo à…”
Con xin lỗi Ba!
Vì, hôm qua con đã có hục hặc lời qua tiếng lại với Mẹ! Cũng chỉ vì tất cả tình yêu thương quan tâm lo lắng của mẹ dành hết cho chị em con. Lo lắng từ mọi cái cho chúng con như khi còn thơ dại…
Con biết con sai rồi!
!!!
Từng câu nói của Ba, không có câu nào là không đúng.
Con xin lỗi!!!