Truyện: Con gà mái đen
Từ đó Kalo Dant trở nên giàu có. Người ta còn nói rằng anh giàu hơn cả vua của người Di-gan. Và người ta biết rằng anh trở nên giàu có nhờ đã đuổi một con rồng đi khỏi một vùng xa xôi và cứu được một công chúa xinh đẹp; nàng muốn lấy anh làm chồng và anh đã từ chối. Hơn nữa, sự từ chối đó còn làm cho anh được toàn thể Di-gan quí trọng. Người sung sướng nhất là mẹ anh:
– Con không lấy cô gái kiêu hãnh đó là phải, con ạ – mẹ anh nói. Tất nhiên là cô ta thích con, nhưng chuyện đó không có gì hay đâu. Con không thể dẫn cô ta về đây, vì cô ta sẽ khinh rẻ chúng ta và chuyện đó sẽ làm mẹ đau lòng lắm. Con phải lấy một cô gái Di-gan hiền hậu, và nghèo nữa, nhưng biết vâng lời và kính trọng con.
Con không quen cô gái nào cả – Kalo Dant trả lời, không phải là không khó chịu
– Hãy nhìn quanh con một chút – mẹ anh khuyên. Tất cả những đứa con trai cùng tuổi với con đều đã lấy vợ, có con. Mẹ muốn sống khá lâu để nhìn thấy cháu. Và mẹ hứa sẽ có một đám cưới chưa từng thấy giữa người Di-gan. Con có tiền, vậy con còn chờ gì?
– Con sẽ lấy nhưng mà con không biết chọn ai – Kalo Dant nói cho qua chuyện vì anh không muốn lấy vợ lắm.
– Đi quanh một vòng rồi con sẽ thấy – mẹ anh khuyên. Dĩ nhiên là đừng chú ý lắm tới tiền bạc và nhan sắc. Con phải thích cô gái đó, nhưng việc quan trọng là cô ta phải biết tề gia nội trợ và không vênh váo quá.
Để mẹ vui lòng, Kalo Dant lên ngựa ra đi. Anh qua nhiều làng Di-gan, thấy nhiều cô gái đẹp, nhưng không gặp cô nào vừa ý.
Một hôm, anh tới một xóm nhỏ của người Di-gan. Trời gần đứng bóng và những con hẻm hẹp giữa những căn nhà tranh thấp vắng bóng người. Người Di-gan ở đây phần lớn giúp việc cho các nhà giàu và không có ai ở nhà. Kalo Dant xuống ngựa, cột dây cương ở hàng rào một căn nhà tranh và nhìn vào trong, qua cửa sổ để mở. Anh thấy một thiếu nữ đang sửa soạn bữa trưa trong phòng: cô đẹp hơn tất cả những cô gái nào Kalo Dant có thể gặp từ trước tới nay. Đôi tay nhỏ nhắn màu đồng khéo léo sắp đặt bàn ăn, và hai bàn chân trần của cô như nhảy múa khi cô nhanh nhẹn đi lại trong căn phòng. Tóc cô đen tuyền buông xõa thành búp quanh khuôn mặt tròn và tươi tắn, đối mắt đen long lanh như hai vì sao.
Đây là người mà mình sẽ lấy làm vợ, và mình không muốn người nào khác. Anh gõ cửa. Cô gái ngẩng đầu lên, kêu nho nhỏ và lập tức biến mất. Lạ thật. Cô có thể biến đi đâu nhanh như vậy? Nhưng Kalo Dant không suy nghĩ lâu về việc đó, anh đi tới cửa cái và đập cửa thật mạnh. Anh chờ một lúc và, vì không ai ra mở cửa, anh vặn tay nắm. Cửa không khóa, anh vào và thấy một cái sân nhỏ. Lúc đó một con gà mái tơ đen phóng ra cửa đang hé mở và hoảng hốt bỏ chạy. Kalo Dant vào căn nhà tranh: anh ở trong phòng mà anh đã thấy cô gái. Bàn ăn đã bày biện xong, nhưng cô gái đã biến mất.
Chắc cô ta ẩn nấp đâu đây – Kalo Dant nghĩ thầm và đi tìm.
Căn nhà chỉ có ba phòng nhỏ, nhưng không có phòng nào có người.
Nhưng cô ta có thể biến đi đâu? Anh lẩm bẩm.
Bỗng cửa mở và hai cụ già hom hem bước vào, ngạc nhiên nhìn người lạ.
– Ông bà mạnh giỏi – Kalo Dant chào họ.
– Cậu cũng mạnh giỏi – ông già Di-gan trả lời. Nhưng cậu làm gì ở đây? Chúng tôi không biết cậu.
– Tôi ở xa tới – Kalo Dant trả lời. Ông Bà có cho tôi ăn được không? Tôi đói và khát.
– Rất vui lòng. Mời cậu ăn với chúng tôi.
Kalo Dant cám ơn, ngồi xuống ăn với họ. Thức ăn ngon và nhiều. Một lúc sau, Kalo Dant hỏi người nào đã nấu ăn ngon như vậy.
Ông bà cụ nhìn nhau hơi bối rối và không trả lời. Anh nhắc lại câu hỏi:
– Tôi thấy là ông bà có người nội trợ giỏi. Cô ta đâu? Xin gọi cô ta ra để tôi cám ơn về bữa ăn ngon này.
Hai ông bà lại có vẻ bối rối và sau cùng ông già đành nói:
– Chúng tôi sống một mình, không còn ai cả.
– Tại sao ông bà giấu con gái hoặc cháu gái? Kalo Dant hỏi. Ông bà sợ cho cô chăng? Tôi không ăn thịt cô ấy đâu. Tôi không phải là ăn mày, và nếu cô ấy vừa ý tôi và cô cũng thích tôi thì tôi sẽ lấy cô làm vợ.
– Nhưng chúng tôi không có con gái cũng không có cháu gái – ông già nói. Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?
– Nhưng ai nấu bữa ăn này? Khi ông bà về tới, bàn ăn đã sẵn sàng.
– Ờ, tôi cũng không biết ai sửa soạn bữa ăn – ông già nói.
– Chuyện này bắt đầu từ một tuần nay. Đúng ngọ, chúng tôi làm việc về và bữa ăn đã sẵn trên bàn. Chúng tôi rất ngạc nhiên. Hôm sau và những ngày kế tiếp cũng vậy. Chúng tôi đã quen với chuyện này, nhưng không hiểu ra sao cả.
– Không đúng vậy đâu! Kalo Dant nói lớn. Tại sao ông bà định gạt tôi?
– Chúng tôi không gạt cậu đâu – ông già nói. Thật tình chỉ có vợ chồng chúng tôi. Chúng tôi không biết ai đã đem cho chúng tôi ăn mỗi ngày. Có lẽ là một thiên thần.
– Nhưng chính mắt tôi đã thấy thiên thần của ông bà! Kalo Dant nói.
Hai ông bà già nhìn anh, tò mò:
– Cậu đã thấy thiên thần? Cả hai cùng hỏi.
Hai người có vẻ thật thà đến nỗi có lúc Kalo Dant đâm nghi ngờ điều anh đã thấy. Anh ngần ngừ, nói:
– Khi nhìn vào nhà, hình như tôi đã thấy một thiếu nữ.
– Trông cô ta ra sao? Hai ông bà già hỏi.
– Cô ta rất đẹp và chắc chắn là người Di-gan – anh trả lời.
– Nhưng bây giờ cô ta ở đâu? Bà già hỏi.
– Tôi không biết. Tôi đã tìm cô ta khắp nhà trước khi ông bà về và tôi không gặp ai cả.
– Có lẽ cậu đã có ảo giác – ông già nói. Chúng tôi không biết một cô gái nào có thể tới đây cả. Chúng tôi đã già và chỉ có một mình.
– Tôi đã quên con gà mái đen – bỗng bà già đứng dậy nói. Tôi phải cho nó ăn.
Khi bà đã ra khỏi phòng, ông già nói:
– Chuyện con gà đen đó cũng lạ lắm. Chúng tôi không biết nó ở đâu ra; nó tới đây đã gần một tuần. Nó không thuộc về một nhà láng giềng nào cả, và vì không có ai nhìn nên chúng tôi giữ nó lại. Nó không đẻ một cái trứng nào, nhưng vì chúng tôi khá đủ ăn từ lúc nó ở đây nên chúng tôi chưa làm thịt nó.
Kalo Dant lắng nghe và suy nghĩ. Tuy nhiên, anh không nói gì và khi bà già trở vào nhà, anh không nói lại chuyện đó nữa. Anh kể chuyện phiêu lưu của anh và họ lắng nghe rất thích thú.
– Từ lâu rồi chúng tôi không nghe chuyện gì lý thú như vậy – ông già nói. Chúng tôi rất sung sướng là cậu đã ghé nhà này.
– Cậu hãy ở lại ăn tối – bà già đề nghị. Chúng tôi khá đủ ăn! Nếu cậu muốn, đêm nay cậu có thể ở lại đây. Tôi sẽ sửa soạn giường cho cậu ở phòng bên.
Kalo Dant nhận lời ngay.
Hai ông bà già đã ngủ say nhưng người khách của họ không ngủ được. Anh không thể ngừng suy nghĩ về sự bí ẩn kia. Nhiều giờ trôi qua và bỗng anh nghe tháp chuông của nhà thờ gần đó đổ mười hai tiếng. Nửa đêm.
Đã nửa đêm rồi, mình phải ngủ – Kalo Dant nghĩ thế. Lúc đó dường nhanh nghe có gì đó cựa quậy ở phòng bên cạnh. Anh im lặng lắng tai một lúc và tiếng động lặp lại. Anh thận trọng ngồi dậy và mở hé cửa phòng. Trăng chiếu qua cánh cửa sổ mở và anh thấy con gà mái đen đậu trên mép cửa sổ. Bỗng nó nhảy vào phòng. Ngay khi chạm đất, nó rùng mình và cô gái Di-gan xuất hiện. Cô dọn dẹp căn phòng rất nhanh, không một tiếng động. Kalo Dant nín thở nhìn cô làm việc qua khe cửa bé mở. Cô gái quét phòng, dọn dẹp bàn ăn và đột nhiên một bữa ăn sáng cho ba người hiện ra trên bàn. Lúc này tháp chuông lại điểm giờ. Cô gái cúi xuống, lượm một vật gì đó trên mặt đất. Đó là bộ lông gà. Khi cô cầm bộ lông, cô biến mất. Thay vào đó chỉ 1 có con gà mái đen.
Con gà đập cánh, nhảy lên mép cửa sổ và mất dạng.
– Thì ra là vậy – Kalo Đan nghĩ thầm. Anh khép cửa lại, nằm xuống và ngủ ngay. Hôm sau, khi từ giã chủ nhà, anh nói:
– Bà có muốn bán con gà mái đen cho tôi không? Tôi sẽ trả giá cao.
Bà già Di-gan lắc đầu:
– Ta không bán được đâu, con ạ, con gà đó cũng không phải của chúng ta. Nếu người ta tới tìm nó thì sao?
– Bây giờ chắc người ta không tìm nó đâu – Kalo Dant trả lời. Bán nó cho tôi đi, tôi sẽ trả mười đồng tiền vàng.
– Chúa ơi! bà già Di-gan kêu to ngạc nhiên và mắt bà sáng lên vẻ thèm thuồng. Mười đồng vàng một con gà mái! Chuyện chưa từng thấy. Mà nó cũng không đẻ trứng nữa chớ.
– Tôi thích nó – Kalo Dant nài nỉ. Tôi sẽ đem nó theo để cho có bạn lúc đi đường.
Anh lấy túi tiền ra và đếm đủ mười đồng vàng. Bà già đem con gà tới và cám ơn rối rít trước số tiền đó. Kalo Dant đem con gà về nhà.
– Vợ chưa cưới của con đâu? mẹ anh cau mày hỏi khi thấy anh về một mình.
– Tạm thời chỉ có con gà mái này thôi – Kalo Dant vừa mỉm cười vừa nói.
– Một con gà mái? Được, nó có thể có ích – bà lẩm bẩm. Mẹ sẽ nấu cho con một nồi canh.
– Không được đâu! Kalo Dant nói lớn. Mẹ không được đụng tới nó.
Anh đem con gà vào phòng riêng và đan cho nó một cái giỏ liễu. Mẹ anh lẩm bẩm là anh làm chuyện điên rồ, nhưng anh không để ý lời bà nói. Một lúc sau bà hỏi:
– Con muốn ăn gì?
– Đừng làm gì cả, không cần đâu – anh trả lời và tiếp tục đan giỏ. Đan xong, anh đi nằm nhưng không ngủ: Trước nửa đêm một chút, anh dậy và ra khỏi nhà. Anh đi vòng ra phía sau, nhìn vào phòng qua kẽ vách. Và chuyện anh chờ đợi đã xảy ra.
Đúng nửa đêm, con gà mái đen nhảy ra khỏi giỏ, rùng mình và biến thành cô gái Di-gan xinh đẹp. Cô trải xuống đất một tấm vải trắng và một bữa ăn hiện ra. Kalo Dant rón rén đi vòng trở lại và lẻn vào nhà không gây một tiếng động. Anh tới gần phía sau cô gái và ôm chặt cô. Cô vùng vẫy nhưng vô hiệu. Anh hôn cô. Cô không vùng vẫy nữa và nói:
– Thì giờ của em gần hết, anh phải để em trở thành gà.
– Anh không thả em ra đâu – Kalo Dant nói. Em sẽ là vợ anh.
– Nếu anh không buông em ra trước khi đồng hồ điểm một giờ, em phải chết. Một lão phù thủy độc ác đã biến em thành gà vì em không chịu làm vợ lão. Em chỉ trở lại hình người một ngày hai lần, lúc đúng ngọ và nửa đêm.
– Nhất định phải có cách giải phù chú đó – Kalo Dant nói.
– Cho anh biết làm cách nào để cứu em đi.
– Em chỉ có thể được giải thoát nếu có người đàn ông chịu lấy em làm vợ trong hình dạng một con gà – cô gái thở dài. Không bao giờ có người làm chuyện như vậy. Có ai chịu nổi sự chê cười của mọi người khi làm chuyện lạ đời như vậy?
– Anh không sợ mọi người đàm tiếu. Em tên gì?
– Em là Tindir Sibillona, con gái của vua Di-gan. Có lẽ anh đã nghe nói về em?
– Cách nay khoảng một năm, người ta đã bàn tán nhiều khi em mất tích.
– Em cũng biết anh. Anh là Kalo Dant, người duy nhất đi tới thế giới thứ bảy và chiến thắng một con rồng với chiếc lông chim. Có thật anh muốn cứu em không?
– Anh muốn lắm – Kalo Dant quả quyết.
Cô gái đỏ mặt sung sướng, rồi cô cúi xuống rất nhanh, lượm bộ lông gà đen trên mặt đất và con gà mái đen xuất hiện ở chỗ của cô. Cùng lúc đó, đồng hồ tháp chuông điểm một giờ.
Sáng hôm sau, Kalo Dant thức dậy, cho con gà ăn và anh cũng ăn những thứ đã được Tindir Sibillona mang tới cho anh trong đêm trước. Sau đó anh cho con gà đậu trên vai và đi gặp mẹ.
– Con đi lên thành lấy vợ đây – anh tuyên bố.
Mẹ anh đưa hai tay lên trời:
– Nhưng con định lấy ai?
– Rồi mẹ sẽ biết – Kalo Dant mỉm cười.
Khi anh sửa soạn đi, mẹ anh bảo:
– Con đợi một chút, mẹ chuẩn bị cho con ăn sáng.
– Con đã ăn rồi. Nếu mẹ đói thì còn khá nhiều thức ăn trong phòng còn đó.
Anh thả con ngựa ra, nhảy lên yên, để con gà đứng ở phía trước rồi cỡi ngựa thẳng tới thành phố. Anh dừng trước nhà mục sư và tìm cha xứ:
– Đây là một đồng vàng. Cha có thể làm đám cưới cho tôi không?
Ca xứ lấy đồng tiền, cắn thử để coi có phải tiền giả không.
Rối ông nói:
– Được chớ, sao lại không? Vị hôn thê của anh là ai?
– Con gà mái này đây! Kalo Dant trả lời.
– Anh muốn lấy một con gà mái làm vợ? Ta nghĩ rằng anh không được tỉnh táo lắm.
– Nếu cha không muốn thì trả lại tiền cho tôi.
– Kalo Dant xòe tay ra, nhưng cha xứ nhanh nhẹn bỏ tiền vào túi và nói:
– Đừng nóng, không nên đâu. Trước hết phải bố cáo.
– Mất bao lâu?
– Ba ngày. Anh tên gì và vị hôn thê của anh tên gì?
– Tôi là Kalo Dant và vợ sắp cưới của tôi là Tindir Sibillona.
Cha hãy công bố tên chúng tôi ngay hôm nay và ba ngày nữa chúng tôi sẽ tới làm đám cưới.
Khi anh về nhà, mẹ anh hỏi dồn dập: vị hôn thê của anh là ai? thức ăn trong phòng anh ở đâu ra?
Nhưng Kalo Dant chỉ lằm bằm và xin bà để anh yên. Tối đó anh ngủ sớm. Nhưng trong phòng kế bên, bà mẹ tò mò và băn khoăn không ngủ được. Gần nửa đêm, hình như bà nghe trong phòng con bà có tiếng lục đục. Bà lặng lẽ ngồi dậy và mở hé cửa.
Lúc đó tháp chuông nhà thờ đổ chuông nửa đêm. Bà mẹ thấy con gà đen đi ra khỏi cái giỏ và biến thành một cô gái đẹp. Kalo Dant và cô nói chuyện thì thầm một lúc. Sau đó cô gái trải một tấm vải trắng xuống đất và thức ăn hiện ra. Khi cả hai ăn xong, cô gái nói:
– Kalo Dant, tới giờ rồi, em lại phải biến thành gà.
– Chỉ còn ba ngày nữa và chúng ta sẽ ở gần nhau – anh trả lời. Cô gái cúi xuống. Cô biến mất và con gà đen xuất hiện.
Bà mẹ không còn biết mình mơ hay tỉnh. Cả ngày hôm sau bà quanh quẩn bên con nhưng không dám nói gì với anh. Bà sợ phải nói với anh chuyện bà đã thấy đêm qua, nhưng làm thinh thì khó chịu quá. Cuối cùng, bà không chịu nổi:
– Vợ sắp cưới của con tên gì? Con cái nhà ai?
– Tindir Sibillona, con gái của vua người Di-gan.
– Khi nào cô tới đây? Ta phải sửa soạn tiệc cưới chớ.
– Mẹ đừng lo – Kalo Dant trả lời. Mọi việc sẽ đúng lễ nghi.
Rồi anh bỏ đi.
Nhưng tối đó, một người Di-gan từ thành phố về, kể rằng anh ta nghe có một người trong bộ lạc, chắc là một thằng điên, định lấy một con gà mái làm vợ. Hôm qua anh chàng đó đã tới nhà cha xứ, ôm vị hôn thê trên tay và yêu cầu làm đám cưới cho họ. Ai nghe tin đó cũng cười ầm, trừ Kalo Dant nhăn mặt và lập tức trở về phòng. Mẹ anh cũng bỏ đi, khóc vì xấu hổ.
Hôm sau mọi người đều biết anh chàng điên định lấy gà mái làm vợ chính là Kalo Dant. Bà mẹ tội nghiệp không dám ra khỏi nhà vì bà thấy nhục nhã quá. Nhưng chú rể tương lai thì coi thường lời chế nhạo. Anh đi khắp trại như không có chuyện gì cả, đầu cứ ngẩng cao. Mẹ anh khóc sướt mướt, đi tìm anh và hỏi:
– Chuyện người ta kể có đúng không, Kalo Dant? Con định lấy một con gà mái làm vợ thật hả?
– Vâng – Kalo Dant nhìn nhận.
– Con ơi, mẹ biết con không điên – bà mẹ tuyệt vọng nói – nhưng người ta không biết vậy. Họ chế nhạo con. Con định đi với con gà mái tới nhà thờ thật sao?
– Vâng – Kalo Dant trả lời.
Và anh quay gót, bỏ đi.
Tối đó bà mẹ quyết tâm ngăn cản chuyện điên rồ. Đứa con trai duy nhất của bà không thể kết hôn với một con gà mái. Gần tới nửa đêm, bà lặng lẽ thức dậy như đêm trước, hé cửa phòng của con và nhìn vào trong.
Đúng nửa đêm, con gà mái đen ra khỏi cái giỏ và biến thành một cô gái. Mắt bà mẹ còn sáng, nên bà thấy thứ gì đó đen đen nằm dưới đất gần cửa. Đó là bộ lông gà. Trong khi hai người trẻ tuổi mải mê tâm sự, bà thò tay qua khe cửa, lấy bộ lông và hấp tấp rút lui. Bà chạy tới đống lửa giữa trại: than còn cháy đỏ. Bà thu nhặt vội vàng vài cành khô, ném vào đống than và ngọn lửa bùng lên gần như lập tức. Thấy lửa đã cháy, bà ném bộ lông gà vào đó và nó bắt đầu cháy và bốc mùi khét.
Đúng lúc đó Tindir Sibillona thét lên đau đớn trong tay Kalo Dant.
– Chuyện gì vậy? Kalo Dant lo lắng hỏi.
– Nó cháy, ôi, nó cháy! Tindir Sibillona run rẩy, rên ra – Bộ lông gà của em đâu? Thình anh cô kêu to, tuyệt vọng.
Kalo Dant nhìn xuống đất, nơi anh đã thấy bộ lông gà trước đó vài phút. Nhưng ở đó không có gì cả.
– Có ai đã đánh cắp và đem đốt nó rồi. Tindir Sibillona than thở. Em cảm thấy nó cháy. Nếu nó cháy hết, em phải chết.
Và cô ngã xuống đất, oằn oại đau đớn.
Kalo Dant điên cuồng chạy như bay ra khỏi nhà. Anh thấy ngay ánh lửa đáng lẽ đã tắt trong đêm nên anh chạy tới đó. Anh nhận ra mẹ anh. Anh thấy bà cố đẩy bộ lông đang cháy vào sâu trong lửa.
– Mẹ làm gì vậy? anh hét to.
Anh không lưỡng lự, nhảy vào đống lửa và giẫm đạp cho nó tắt. Anh lấy bộ lông gà vừa cháy sém và trở về nhà. Bộ da của em đây anh kêu to.
Tindir nhảy bổ lên, nắm bộ lông và lập tức biến thành một con gà đen. Nó vừa trở vô giỏ vừa cục tác buồn bã. Một lúc sau, chuông đổ một giờ.
Hôm sau Kalo Dant không nói với mẹ anh một lời. Anh đi ngang qua mà như không nhìn thấy bà. Không lúc nào anh rời con gà. Anh luôn luôn vác nó trên vai. Đúng ngọ, nó lại trở thành một thiếu nữ. Anh khóa cửa phòng, ăn cùng cô và hỏi cô có khỏe không.
– Không tệ lắm – cô nói – chỉ phỏng da bên trái.
Cô vén tay áo trái và Kalo Dant thấy phía trên khuỷu tay có ba vòng đỏ như người ta dí ba vòng sắt cháy đỏ vào đó. Ở bắp chân trái cũng có những dấu như vậy.
– Em đừng buồn – anh an ủi cô. Có thể nói là em đeo ba chiếc xuyến. Khi cưới em rồi, anh sẽ mua sáu chiếc xuyến vàng để che sáu vết phỏng.
Tindir Sibillona cám ơn anh và xin anh cẩn thận để từ đó tới ngày cưới cô không gặp tai họa nào nữa.
Vả lai, mẹ của Kalo Dant cũng không dám vớ bộ lông gà lần thứ hai. Bà khóc hoài, buồn vì con trai giận mình.
Ba ngày đã qua hết. Kalo Dant ôm cái giỏ với con gà trước ngực, cưỡi ngựa lên thành phố. Phân nửa trại Di-gan đi bộ hoặc cỡi ngựa theo anh. Ai cũng muốn chứng kiến cảnh anh làm đám cưới với con gà. Chỉ mẹ anh ở laji nhà. Bà đóng kín cửa và khóc vì xấu hổ. Nhà thờ đã đầy người Di-gan và những người khác trước cả khi Kalo Dant nói chuyện xong với cha xứ. Thoạt tiên, cha xứ không chịu cử hành lễ cưới. Nhưng khi Kalo Dant đưa đồng tiền vàng thứ hai, ông tự nhủ không nên trái ý một thằng điên. Ông mặc chiếc áo lễ sờn rách nhất và vào nhà thờ.
Kalo Dant đứng trước bàn thờ, bắt con gà ra khỏi giỏ, để nó bên cạnh anh.
Khi cha xứ nghiến răng hỏi có phải anh muốn lấy Tindir Sibillona làm vợ không bị ép buộc và tự ý, có phải anh muốn sống với cô suốt đời không, anh lớn tiếng trả lời:
-Phải.
Phía sau anh, người ta cười như điên dại. Cha xứ rảo mắt, nghiêm khắc nhìn mọi người, nhưng khi ông nhìn lại cặp tân hôn kỳ dị, ông ngây người kinh ngạc. Vì ngay khi tiếng ”Phải” được thốt ra, con gà mái đen đã biến mất và một thiếu nữ đẹp đã đứng thay chỗ cho nó. Nàng mặc một chiếc áo cưới lộng lẫy, và khi cha xứ bình tĩnh lại, hỏi có phải nàng muốn lấy Kalo Dant làm chồng không, nàng trả lời:
– Phải.
Cha xứ phủ khăn lễ lên tay họ và chúc lành cho họ.
Kalo Dant đưa tay cho vợ vịn để ra khỏi nhà thờ, nhưng Tindir Sibillona thì thầm bảo anh lấy chiếc giỏ trước bậc thềm bàn thờ. Khi họ ra khỏi nhà thờ, người đi xem bàng hoàng chứng kiến một phép lạ nữa:
Tindir lấy chiếc giỏ ném xuống đất và một chiếc xe ngựa lộng lẫy hiện ra. Kalo Dant đóng ngựa vào xe, đỡ vợ lên xe và anh tự cầm cương. Những người Di-gan đi theo họ, reo hò vui vẻ và thán phục.
Kalo Dant dừng xe trước nhà và gọi cửa.
– Mẹ ơi, mở cửa – anh nói to. Con đem vợ con về cho mẹ đây.
Thoạt tiên, mẹ anh nhìn qua cửa sổ; nhưng khi bà thấy chiếc xe và ở trong xe là một thiếu nữ đẹp chứ không phải con gà mái, bà reo lên một tiếng vui mừng và lật đật mở cửa. Ngay sau đó họ tổ chức đám cưới theo phong tục Di-gan, một đám cưới tưng bừng có đông người Di-gan ở khắp nơi tới dự. Vua Di-gan, cha của Tindir cũng tới và cám ơn Kalo Dant đã có lòng giải cứu con ông. Ông tặng anh một món hồi môn lớn. Kalo Dant và Tindir Sibillona sống hạnh phúc cho tới ngày cuối cùng.