Bài Thơ Về Cây Xanh
Vào một ngày cuối mùa thu nhạt nắng
Chiếc lá buồn ngồi thầm lặng buồn thiu
Gió heo may trôi lãng đãng dập dìu
Mà lá sợ sẽ rồi xa cây mãi…
Cây lạnh lùng chẳng ngước đầu nhìn lại
Mà lòng đau, máu rỉ giấu trong lòng
Xa lá rồi cây cũng xơ xác lắm
Cô đơn buồn trơ trọi giữa mùa đông
Chiếc lá cuối cùng vàng võ thu phong
Cây cố níu bằng giọt nhựa sau cùng
Đêm trôi qua rồi lá vàng cũng rụng
Lòng bẽ bàng, cây ngơ ngác, đau thương
Lá trôi đi nhằn nhọc suốt canh trường
Lòng uất hận cây không lần cố giữ
Rồi nhớ về những ngày xuân quá khứ
Lá chết đi, tan biến, giữ hận sầu
Nhưng suốt đời lá nào có biết đâu
Cây thức trắng trong đêm thâu gió trở
Cố sức mình nhọc nhằn từng hơi thở
Nhưng vẫn đâu xoay chuyển được duyên đời
Chết tâm hồn, đông khơi nỗi chơi vơi
Cây đơn côi một mùa không bóng lá
Giấu trong lòng thẳm sâu tình băng giá
Ôm nỗi buồn muôn thuở chẳng thành đôi
Người đời cười chuyện tình mãi chia phôi
Lá và cây một chuyện tình dang dở
Người thương lá, người trách cây hờ hững
Ai thấu cho định mệnh đã an bài!