Trời mùa đông lạnh buốt, mây đen xám xịt. Những ngọn gió len lỏi như muốn truyền cái lạnh và từng lá cây, ngọn cỏ. Bên vệ đường một chiếc ấm sành sứt quai nằm lăn lóc.
Có một đôi bướm vàng đang dáo dác tìm chỗ trú rét, ấm sành rụt rè hỏi:
– Bướm vàng ơi bướm vàng, hãy vào lòng tôi đây này !
Đôi bướm vàng bay vụt vào lòng ấm sành. Thật là chỗ trú ẩn tuyệt vời: ấm áp và khô ráo.
Mùa xuân đến, đôi bướm vàng cảm ơn ấm sành và bay đi tìm hoa thơm. Còn lại một mình, ấm sành vừa buồn, vừa tủi thân nức nở khóc:
– Hu ! hu! Sao chẳng có ai kết bạn với tôi? Sao chẳng có ai cần tôi thế này!
Có cô bé đi qua nhặt chiếc ấm sành sứt quai mang về nhà. Cô rửa sạch và đổ đầy đất vào lòng ấm, rồi gieo vào đó vài hạt giống. Mấy hôm sau, bỗng có tiếng ấm sành hốt hoảng:
– Ối! ối! có ai đang cựa quậy trong lòng tôi thế này?
– Tôi đây, tôi đây ! Tôi là một cái cây con vừa nảy mầm đây!
Mầm cây lớn dần lên, xanh non mơn mởn. Rồi xuất hiện những nụ hoa. Và chẳng bao lâu sau, một bông hoa cựa mình rồi xoè cánh rực rỡ, toả hương thơm ngát. Bướm vàng bay đến reo to :
– Hoa đẹp quá, thơm quá ! Cảm ơn ấm sành nhé!
Và từ đó, ấm sành không còn buồn vì không có bạn nữa.
Tham khảo thêm