Thơ truyện: Chủ đề động vật

Dưới đây là thơ truyện Chủ đề động vật hay và ý nghĩa dành cho bé. Mong rằng, các câu chuyện cổ tích loài vật này sẽ giúp ích được cho các bé thêm nhiều hiểu biết và phát triển tư duy tốt hơn.

Thơ truyện: Chủ đề động vật

Mèo đi câu cá
Anh em mèo trắng
Vác giỏ đi câu
Em ngồi bờ ao
Anh ra song cái
Hiu hiu gió thổi
Buồn ngủ quá chừng
Mèo anh ngả lưng
Ngủ luôn một giấc
Lòng riêng thầm chắc
Đã có em rồi
Mèo em đang ngồi
Thấy bầy thỏ bạn.
Đùa chơi múa lượn
Vui quá là vui
Mèo nghĩ: ồ thôi
Anh câu cũng đủ.
Nghĩ rồi hớn hở
Nhập bọn vui chơi
Lúc ông mặt trời
Xuống núi đi ngủ
Đuôi mèo hối hả.
Quay về lều gianh
Giỏ em , giỏ anh
Không con cá nhỏ
Cả hai nhăn nhó
Cùng khóc meo meo.

Vè loài vật

Ve vẻ vè ve
Cái vè loài vật
Trên lưng cõng gạch
Là họ nhà cua
Nghiến răng gọi mưa
Đúng là cụ cóc
Thích ngồi cắn trắt
Chuột nhắt, chuột đàn
Đan lưới dọc ngang
Anh em nhà nhện
Gọi kiểu tóc bện
Vợ chồng nhà sam
Rền rĩ kéo đàn
Đúng là anh dế
Suốt đời chậm trễ
Là họ nhà sên
Đêm thắp đèn lên
Là cô đom đóm
Gọi người dậy sớm
Chú gà trống choai
Đánh hơi rất tài
Anh em chú chó
Mặt hay nhăn nhó
Là khỉ trên rừng
Đồng thanh hát cùng
Ve sầu mùa hạ
Cho tơ óng ả
Chị em nhà tằm
Tắm nước quanh năm
Giống nòi tôm cá
Loài vật hay quá
Bạn kể tiếp nha!

Nàng tiên ốc

Xưa có một bà già nghèo
Chuyên mò cua bắt ốc
Một hôm bà bắt được.
Một con ốc xinh xinh
Vỏ nó biêng biếc xanh
Không giống như ốc khác
Bà thương không muốn bán.
Bèn thả vào trong chum.
Rồi bà lại đi làm.
Đến khi về thấy lạ
Sân nhà sao sạch quá
Đàn lợn đã được ăn
Cơm nước nấu tinh tươm
Vườn rau tươi sạch cỏ.
Bà già thất chuyện lạ
Bèn có ý rình xem
Thì thấy một nàng tiên
Bước ra từ chum nước.
Bà già liền bí mật.
Đập vỡ vỏ ốc xanh
Rồi ôm lấy nàng tiên
Không cho chui vào nữa
Hai mẹ con từ đó
Rất là yêu thương nhau.

Đàn kiến nó đi

Một đàn kiến nhỏ
Chạy ngược chạy xuôi
Chẳng ra hàng một
Chẳng thành hàng hai

Đang chạy bên này
Lại sang bên nọ
Cắm cổ cắm đầu
Kìa trông, xấu quá!

Chúng em vào lớp
Sóng bước hai hàng
Chẳng như kiến nọ
Rối tinh cả đàn

Gà nở

Ổ trứng lặng im
Giờ kêu chiếp, chiếp
Gà mẹ xơ xác
Đôi mắt có quầng
Con đông vướng chân
Mẹ càng kêu hãnh
Mẹ dang đôi cánh
Con biếng vào trong
Mẹ ngẩng trông chừng
Bọn diều,bọn quạ
Bây giờ thong thả
Mẹ đi lên đầu
Đàn con bé tí
Líu ríu chạy sau
Con mẹ đẹp sao
Những hòn tơ nhỏ
Chạy như lăn tròn
Trên sân trên cỏ
Vườn trưa gió mát
Bướm bay rập rờn
Quanh đôi chân mẹ
Một rừng chân con

Con chim chiền chiện

Con chim Chiền Chiện

Bay vút vút cao

Lòng đầy yêu mến

Khúc hát ngọt ngào

Chim bay, chim sà
Lúa đầy bụng sữa
Đồng quê chan chứa
Những lời chim ca.
Bay cao, bay vút
Chim biến mất rồi
Chỉ còn tiếng hót
Làm xanh da trời.

Gà mẹ đếm con

Cục…cục…gà mẹ đếm
Một , hai, ba và nhiều
Đàngà con vừa nở
Chẳng biết là bao nhiêu
Có hạt nắng bé xíu
Vừa rơi trên nền nhà
Thế là cả đàn gà
Ùa lên tranh nhau nhặt
Gà mẹ sợ con lạc
Cục cục đuổi theo sau
Phải bắt đầu đếm lại
Một , hai, ba và nhiều.

TRUYỆN.

Vì sao hươu có sừng.
Ngày xưa, Hươu rất nhút nhát. Cái gì Hươu cũng sợ: sợ bong tối, sợ thú dữ, ngay cả tiếng động lạ cũng khiến Hươu hoảng sợ…
Tuy vậy, bạn bè rất quý Hươu vì Hươu nhanh nhẹn, chăm chỉ và tốt bụng. Một hôm nghe tin bác Gấu bị ốm nặng, Hươu xin phép mẹ đến thăm bác Gấu. Bác Gấu nói trong hơi thở yếu ớt:
– Bệnh của bác nặng lắm. Chỉ có Thảo Huyền mọc trong khe núi sâu mới chữa khỏi được.
Hươu nhanh nhẩu nói:
– Cháu chạy nhanh như tên bay, để cháu vào rừng lấy lá thuốc cho bác.
Không kịp đợi bác Gấu nói gì, Hươu vội chào bác rồi lên đường ngay. Như đường rừng hiểm trở, hùm beo thú dữ nhiều, Hươu bắt đầu thấy sợ. Khi bóng tối tràn xuống lưng núi, Hươu càng thấy sợ bèn nép vào một gốc cây già và khóc. Thần cây hiện lên và hỏi:
– Vì sao cháu khóc? Cháu bị lạc mẹ à?
– Dạ, không ạ! Cháu muốn đi vào khe núi sâu kiếm lá Thảo Huyền về chữa bệnh cho bác Gấu. Nhưng rừng đại ngàn có nhiều Hổ, Báo, Sư tử nên cháu sợ lắm.
– Nếu cháu sợ thì hãy quay về đi!
– Nhưng cháu thương bác Gấu lắm! Không có thuốc thì bác ấy sẽ không khỏi bệnh được!
Thần cây ân cần nói:
– Cháu là một đứa trẻ có tấm lòng nhân hậu. Ta cho cháu những cành cây khỏe khoắn của ta. Cháu hãy đội lên đầu để có thêm sức mạnh!
Hươu cảm ơn Thần cây rồi lên đường. Hươu băng qua suối sâu, đèo cao mà không sợ gì thú dữ hay bóng đêm nữa. Khi Hươu đem được lá thuốc về, trời cũng vừa rạng sang. Hươu thấy muôn thú trong rừng đang ngồi vây quanh bác Gấu. Hươu vội đưa lá thuốc cho bác Gấu nhai. Thật là kì diệu, chỉ ít phút sau, bác Gấu đã khỏe lại. Tất cả muông thú có mặt đều hỏi:
– Bác Gấu ơi! Đó là thuốc gì mà quý thế ạ?
– Đó là lá Thảo Huyền. Thuốc quí, nhưng tấm lòng của Hươu cò đáng quý hơn nhiều. Chính Hươu đã chữa khỏi bệnh cho bác đấy! – Bác Gấu già ôn tồn trả lời.
Khi ấy, tất cả các bạn mới để ý đến Hươu. Và ai cũng thật ngạc nhiên khi thấy trên đầu Hươu có những cành cây vững chắc. Hươu kể lại đầu đuôi câu chuyện gặp Thần Cây cho các bạn nghe. Kỳ lạ thay, những cành cây đã dính chặt vào đầu Hươu tự bao giờ. Từ đó, Hươu rở nên can đảm và luôn mang những cành cây trên đầu để tự vệ, chống lại thú dữ .
Người ta gọi những cành cây trên đầu Hươu là những chiếc sừng hươu.

Con gà trống kiêu căng

Gà Trống Non có bộ lông đẹp tuyệt vời. Lông đuôi của nó óng mượt, nhiều màu sắc, trông xa cứ ngỡ đuôi công. Còn tiếng gáy của Gà Trống Non thì vừa dõng dạc, vừa âm vang. Gà Trống Non hãnh diện về bộ lông và tiếng gáy của nó lắm, vì thế nó sinh ra kiêu căng, coi thường Gà Tồ, Mèo Vàng. Suốt ngày nó ưỡn ngực dạo chơi quanh sân, chẳng thèm ngó ngàng đến các bạn.
Một hôm, Gà Trống Non khoe với Gà Tồ:
– Này, chính tiếng gáy của tôi làm Mặt Trời tỉnh giấc đấy.
Gà Tồ cãi lại:
– Ồ! Không phải đâu. Bạn đừng có nói khoác.
Gà Trống Non lại chạy đi khoe với Mèo Vàng:
– Này, chính tiếng gáy của tôi làm Mặt Trời tỉnh giấc đấy.
Mèo Vàng cười rung ria mép:
– Meo, meo, meo vì Mặt Trời mọc nên gà mới gáy đấy chứ. Tiếng gáy của bạn làm sao đánh thức được Mặt Trời.
Gà Trống Non chẳng thèm nghe Mèo Vàng nói, nó bỏ ra sân chơi và nghĩ thầm “Được rồi sáng mai sẽ biết”.
Sáng hôm sau, sau khi dõng dạc cất tiếng gáy “Ò ó o o o o”.
Gà Trống Non để ý ngắm xung quanh. Quả đúng thế, nghe tiếng của nó thiên hạ bắt đầu tỉnh dậy. Chim chích chòe hót véo von trên ngọn tre. Trâu kềnh cọ đôi sừng dài nghêu lộc cộc vào cột chuồng. Mèo Vàng vươn vai và lấy chân rửa mặt. Cả ông Mặt Trời cũng ló đầu ra khỏi tấm rèm mây hung hung đỏ, gương mặt hồng hào và tròn trặn. Gà Trống Non có cảm tưởng như ông Mặt Trời đang mỉm cười với nó. Gà Trống Non hí hửng chạy tới chỗ Gà Tồ, Mèo Vàng, nó hét lên:
– Hãy mở to mắt ra mà xem tiếng gáy của ta đã đánh thức tất cả thiên hạ dậy.
Gà Tồ, Mèo Vàng quay mặt đi: “Chẳng nên phí lời với những kẻ nói khoác”. Gà Trống Non tức đỏ mặt lên. Nó quay sang gây sự với Gà Tồ. Gà Tồ chẳng bao giờ muốn chọi nhau nhưng lần này nó quyết định cho kẻ hay gây gổ và khoác lác một bài học. Gà Tồ hùng dũng nhảy bổ vào Gà Trống Non, mổ cho nó mấy cú vào cái mỏ khoác lác.
Suốt đêm hôm ấy, Gà Trống Non nằm rên rỉ vì đau. Mãi tới lúc gần sáng nó mới chợp mắt được. Khi tỉnh dậy, nó thấy chuồng gà đã vắng tanh, vắng ngắt từ bao giờ. Ngoài vườn, Gà Tồ, Mèo Vàng đang dạo chơi, phía trên rặng tre, Mặt Trời đang le lói. Mọi việc vẫn diễn ra bình thường mặc dù không có tiếng gáy của Gà Trống Non.

Nhím con kết bạn

Trong một khu rừng nọ có một chú Nhím chỉ sống một mình, rất nhút nhát nên chú không quen biết bất kì một con vật nào khác sống trong rừng.
Vào một buổi sáng đẹp trời, nhím con đi kiếm quả để ăn. Bỗng một chú Sóc nhảy tới và nói:
– Chào bạn! Tôi rất vui sướng được gặp bạn.
Nhím con bối rối nhìn Sóc, rồi quay đầu chạy chốn vào một bụi cây. Nó cuộn tròn người lại mà vẫn run vì sợ.
Ngày tháng trôi qua, những chiếc lá trên cây bắt đầu chuyển màu và rụng xuống. Nhím con quyếet định phải mau chóng tìm một nơi an toàn và ấm áp để trú đông.
Trời ngày càng lạnh hơn. Một hôm nhím con đang đi tìm nơi trú đông thì trời đổ mưa. Nhím sợ hãi cắm đầu chạy.
Bỗng nó lao vào một đống lá. Nó chợt nhận ra sau đống lá là một cái hang “Chào bạn!”. Một giọng ngái ngủ của một chú nhím khác cất lên. Nhím con vô cùng ngạc nhiên.
Sau khi trấn tĩnh lại. Nhím con bẽn lẽn hỏi:
– Tên bạn là gì?
– Tôi là Nhím Nhí.
Nhím con run run nói: “Tôi xin lỗi bạn, tôi không biết đây là nhà bạn của bạn”.
Nhím nhí nói: “Không có hề gì. Thế bạn đã có nhà trú đông chưa? Tôi muốn mời bạn ở lại bới tôi qua mùa đông. Tôi ở đây một mình buồn lắm.
Nhím con rụt rè nhận lời và cảm ơn lòng tốt của bạn. Cả hai thu dọn và trang trí chỗ ở gọn đẹp.
Chúng rất vui vì không phải sống một mình trong mùa đông gió lạnh.

Cuộc phiêu lưu của những chú gà nhí.

Những tia nắng sớm đánh thức những chú gà con thức dậy. Len lén chiu ra khỏi cánh mẹ còn đang ngủ, các chú chạy ra bờ suối.
– Chào bác Mặt Trời!
Các chú nói to, còn mặt trời thì mỉm cười, lướt nhẹ tia nắng xoa đầu các chú.
Gà cồ đưa các em ra suối rửa mặt và uống nước mát. Trên đường đi chúng thấy một cái chậu cũ, chúng quyết định lấy nó làm thuyền để đi du lịch. Cô út Lông Vàng, cậu Trống Choai, cậu Đuôi Rậm, cô Tơ Trắng, cậu Mào Ớt, cậu Cựa Ngắn, cậu Gà Trụi và anh cả Gà Cồ hò nhau khiên chậu ra suối.
– Nào! Cùng đẩy xuống nước và trèo lên thuyền – Gà Cồ hô.
– Ý rất hay! Thích quá! Đó là điều mà anh em mình mong đợi – Cả đàn gà tán đồng.
Nước suối cuốn luôn cái chậu, xoay một vòng và đưa những chàng thủy thủ dũng cảm nhưng non nớt và ham vui ra khơi xa.
Mặt trời tối sầm lại như muốn trách mắng lũ gà vô tư.
Dòng suối cứ chảy mãi, chảy mãi, nước tung những bọt trắng xóa hai bên cạnh thuyền. Thuyền cứ trôi, trôi mãi. Các thủy thủ tí hon vui mừng hát vang bài ca của họ nhà gà. Bỗng, nước đẩy mạnh và bất ngờ hất tung cái chậu vào tảng đá nhọn. Chậu thủng một lỗ, nước ùa vào.
– Làm sao bây giờ! Chết mất! Mẹ ơi, mẹ ơi… Các chú gà con lo lắng nước mắt giàn giụa.
Nước cứ tràn thêm vào, các chú gà con không biết phải làm thế nào. Các chú kêu cứu nhưng bờ thì vắng vẻ, chẳng có ai cả. Lũ gà con sợ hãi, cuống quýt cả lên. May sao, trên cành cây cao bên bờ suối có một cô Sáo đang ngủ. Nghe thấy tiếng kêu, cô choàng thức dậy, mở mắt nhìn quanh. Nhìn thấy đàn gà sắp chìm, cô bay xuống kêu thất thanh: “Cứu với! cứu với! Gà con sắp chết đuối! Cấo cứu! Cấp cứu”.
Nhưng trên bờ chẳng có ai nghe thấy tiếng kêu cứu, Chậu nước tiếp tục đầy hơn, sắp chìm…
Bất ngờ, một cô Cá Lóc rất to bơi đến:
– Bình tĩnh đã nào các cháu, lần lượt từng cháu một trèo lên lưng cô, cô sẽ đưa các cháu vào bờ.
Lần lượt, bé Lông Vàng, cậu Trống Choai,… theo thứ tự bé trước, lớn sau leo lên lưng cô Cá Lóc và được cô đưa vào bờ an toàn. Cả tám chú gà đều bình yên nhưng cô Cá Lóc thì dường như bị kiệt sức. Trông cô bơi lờ đờ thật đáng thương. Những chú gà lông ướt bết, đầu nặng trĩu, mệt mỏi và vẫn chưa hết khiếp sợ, lẩy b

Ai biết ăn dè

Một hôm, các con vật nhỏ trong rừng tổ chức cuộc thi vui. Thi ăn. Không phải ăn nhanh, ăn nhiều mà là….ăn dè. Thỏ, Nhím và Sóc đã dự thi. Ban giám khảo phát cho mỗi con muời hạt đậu. Ai ăn được lâu nhất sẽ đoạt giải thưởng.
Thỏ ăn mỗi ngày một hạt, được 10 ngày
Nhím ăn mỗi ngày nửa hạt, được 20 ngày,
Sóc tuy nhỏ thế mà chỉ trong bốn ngỳa đã chén sạch. Phải đứng hạng bét là cái chắc.
Ban giám khảo đợi Nhím ăn xong nửa hạt đậu cuối cùng mới vui vẻ mời bác
– khướu có giọng hót vang xa thông báo:
– Vô địch ăn dè là …Nh…í…m!
Tất cả đều hoan hô Nhím
Đúng lúc ấy, Sóc bước ra nói:
-Thưa ban giám khảo, cháu còn ai hạt đâu nữa chưa ăn.
BÁc Khướu hỏi:
-Hai hạt đâu ấy đâu?
Sóc thưa:
– Xin Ban gíam khảo đi cùng cháu.
Nói rồi, Sóc dần cả bầy đàn đông đảo tới vạt đất nhỏ, ngoài bìa rừng và đứng lại. Bác Khướu thấy Sóc không đưa hai hạt đậu ra, mới giục:
– Hai hạt đậu của cháu đâu?
Sóc liền trỏ vào hai cây đâu nhỏ Đã có lá, có ngọn, đáp:
– Thưa bác, đây ạ! Cháu đã trồng đúng 20 hôm.
Tất cả bấy giờ mới à lên, trầm trồ:
– Giỏi quá! Sóc mới là nhất!
Với hai cây đậu ấy, Sóc sẽ có hàng trăm hạt đâu nữa…

Rate this post