Chủ để nước và hiện tượng tự nhiên

Bão

Chắc bão có chân
Mới hay chạy nhảy
Vừa xô cây ấy
Đã rung cành này
Chắc bão có tay
Móng dài vuốt sắc
Vườn nhà xơ xác
Bão cào đó thôi
Bão chẳng vâng lời
Suốt ngày gây gổ
Là anh của gió
Mà không ngoan bằng
Ơ chị nắng vàng
Ơ cô mây trắng
Bão kia chẳng đáng
Cho ta chơi cùng.

Cái nắng đi chơi

Cái nắng đi chơi
Dắt trưa qua phố
Dắt gió qua trời
Dắt hương qua ngõ

Cái nắng đi chơi
Dắt mây qua núi
Dắt tiếng chim rơi
Về thăm khe suối

Cái nắng đi chơi
Bóng râm ở lại
Và tiếng ru hời
Rất êm của ngoại
Cái nắng đi chơi
Bé còn say ngủ
Ru hỡi ru hời
Cái ngủ còn say

Nắng bốn mùa

Dịu dàng và nhẹ nhàng
Vẫn là chị nắng xuân
Hung hăng, hay giận giữ
Là ánh nắng mùa hè
Vàng hoe như muốn khóc
Chẳng ai khác nắng thu
Mùa đông khóc hu hu
Bởi vì không có nắng.

Trưa hè

Nắng mềm như lụa
Thắt nơ cái đầu
Gió hiền đang hát
Vi vút tầng không

Chú gà trống đỏ
Kiếm ăn quanh vườn
Đàn vịt khoan thai
Bơi ngoài ao rộng
Trưa đầy hương lúa
Nội ru bên thềm
Bé thiêm thiếp ngủ
Mơ cười thật xinh.

Mùa thu sang

Hôm nay trời dịu mát
Hết nắng hè chói chang
Mưa thu bay nhẹ hạt
Lúa thu nhuộm sắc vàng.
Cánh đồng thơm mùi cốm.
Đón mùa gặt hái sang.

Bình minh trong vườn

Ông mặt trời rực rỡ
Chiếu ngàn tia nắng vàng
Bác gà trống gáy sáng
Đánh thức bạn bình minh.
Ồ kia ! Bé Hồng Nhung !
Vẫn khóc nhè kia đấy !
Bởi chị sương long lanh
Còn đọng trên mắt bé

Truyện

Ai cho trái ngọt

Một cô bé dạo chơi trên đường làng. Thấy bên hàng rào có mấy quả dâu chín mọng, cô bé hái và ăn thật ngon lành.
– Cảm ơn bạn dâu nhé, bạn đã cho tôi mấy quả chín ngot tuyệt.
– Sao bạn không cảm ơn tôi? Một giọng nói khe khẽ cất lên.
– Ôi ! Ai đấy? – cô bé hoảng sợ.
– Tôi là nước, hàng ngày tôi tưới cho cây dâu để dâu lớn lên tươi tốt.
– Bạn cũng quên cảm ơn tôi đấy – một giọng nói ồm ồm vang lên.
– Ai mà nói ồm ồm thế? – cô bé ngạc nhiên hỏi.
– Tôi là đất, tôi nuôi cây dâu để dâu cho quả ngọt.
– Cô bé ơi , cô còn quên cảm ơn tôi nữa – giọng ai đó lanh lánh vang lên.
– Nhưng bạn là ai chứ? – cô bé hỏi
– Tôi là ánh nắng. Tôi sưởi ấm cho cây dâu để dâu cho quả chín mọng.
– Cảm ơn tất cả các bạn, bạn nước, bạn đất, bạn mặt trời vì các bạn đã cho tôi những trái dâu ngon tuyệt – cô bé vui vẻ nói rồi chạy về nhà.
Còn nước, đất và mặt trời lại tiếp tục làm việc của mình để mang đến cho mọi người những trái cây chín ngọt. Những người bạn cần cù và tốt bụng ấy còn mag đến cho chúng mình những gì nữa, cá bé có biết không nào?

Giọt nước tí xíu

Tí Xíu là một giọt nước. Quê ở biển cả, họ hàng anh em nhà chúng đông lắm và ở khắp mọi nơi, ở biển cả, ở sông ngòi, ao hồ, ở trên trời, ở cả dưới đất…
Một buổi sáng biển lặng, Tí Xíu cùng các bạn đuổi theo các lớp sóng nhấp nhô. Ông Mặt Trời thả ánh sáng rực rỡ xuống mặt biển. Bọn Tí Xíu reo vui trong sóng nhẹ và trong ánh nắng chan hoà. Chợt có tiếng ông Mặt Trời cất lên.
-Tí Xíu ơi ! Cháu có đi với ông không ? Tí Xíu ngẩng nhìn. Chú đáp giọng rất khẽ, chỉ có ông Mặt Trời là nghe thấy.

– Đi làm gì ạ ?

Ông Mặt Trời cười bảo : “Trên mặt đất thiếu gì việc, chỗ nào chẳng cần”. Tí Xíu vui lắm. Nhưng sực nhớ mình là giọt nước không thể bay theo ông Mặt Trời được. Chú hỏi :
-Cháu nặng lắm làm sao bay lên được.
– Không lo, ông Mặt Trời nói ồm ồm, ông sẽ làm cho cháu biến thành hơi. Nói xong ông Mặt Trời vén mây, chiếu thật nhiều ánh sáng xuống biển, Tí Xíu rùng mình và biến thành hơi. Chú chỉ kịp nói với biển cả :
– Chào mẹ, con đi ! Mẹ chờ con trở về.
Tí Xíu từ từ bay lên…
Tí Xíu nhập bọn với các bạn. Lúc đầu chúng bay là là xuống biển rồi chúng hợp thành một đám mây mỏng rời mặt biển bay vào đất liền. Gió nhẹ nhàng đưa Tí Xíu lướt qua những dòng sông lấp lánh như bạc. Xế chiều, ông Mặt Trời toả những tia nắng chói chang hơn lúc sáng. Không khí oi bức… Bỗng từ đâu một cơn gió lạnh thổi tới. Tí Xíu reo lên :

– Mát quá các bạn ơi ! Mát quá

Tí Xíu và các bạn nhảy nhót, múa lượn vui thích. Nhưng rồi trời mỗi lúc một lạnh. Tí Xíu thấy rét. Các bạn chú cũng thấy rét. Chúng xích lại gần nhau thành một đông đặc toàn những chú bé giọt nước nhỏ li ti. Bọn Tí Xíu không bay cao lên được nữa, chúng xà xuống thấp, thấp dần.
Một tia sáng vạch ngang bầu trời. Rồi một tiếng sét đinh tai vang lên. Gió thổi mạnh hơn. Bọn Tí Xíu níu lấy nhau thành những giọt nước trong vắt. Chúng thi nhau ào ào tuồn xuống đất… Cơn giông bắt đầu.

Sự tích mùa xuân

Ngày xưa, cách đây đã lâu lắm rồi, lâu đến nỗi những người già nhất trong làng cũng không nhớ nổi, mặt đất xinh đẹp của chúng ta lúc đó chưa có bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông như ngày nay và muôn loài còn nói chung một thứ tiếng.

Ngày đó, mặt đất quanh năm ẩm ướt, ánh mặt trời không xuyên nổi qua lớp sương mù dày bao phủ mặt đất. Mọi vật phải sống trong màn sương mờ ấy. Cuộc sống tù túng, tẻ nhạt kéo dài rất lâu. Không thể cam chịu mãi, mọi vật trên mặt đất họp lại bàn bạc.

– Cụ Ali già nhất nói:

– Ồ, có cách đấy, tôi nghe ông nội kể lại thì chỉ có Ngọc Hoàng thượng đế mới cứu được chúng ta.

Và thế là chim Bồ Câu Trắng được cử lên trời mang theo lời thỉnh cầu của mặt đất.

Đường lên trời xa lơ xa lắc, Bồ Câu Trắng phải bay không nghỉ mất ba ngày ba đêm mới lên tới cổng trời. Đôi cánh cổng làm bằng mây ngũ sắc sáng lấp lánh. Bồ Câu Trắng vào sân điện quỳ xuống:

– Muôn tâu Ngọc Hoàng sáng suốt, bấy lâu nay chúng con phải sống trong cảnh tối tăm, ẩm ướt. Xin Ngọc Hoàng cứu vớt chúng con.

– Ta biết, ta biết – Ngọc Hoàng xua tay – nhưng chuyện này không phải dễ, thôi, nhà ngươi cứ về đi, ta sẽ liệu.

Bồ Câu Trắng vừa ra khỏi, Ngọc Hoàng liền cho gọi bốn vị hoàng tử ra và phán:

– Các con nghe đây, để cứu giúp những sinh linh bé bỏng nơi hạ giới, các con hãy đến bốn ngọn núi cao nhất dưới hạ giới lấy bốn vật báu đang tỏa sáng trên đỉnh núi về đây cho ta.

– Chúng con xin y lời cha – bốn hoàng tử đồng thanh đáp lại.

Họ từ biệt vua cha và cưỡi mây bay xuống mặt đất cất công đi tìm bốn vật báu kia.

Sau mấy ngày lặn lội, bốn chàng hoàng tử trẻ đã tìm đến được chân bốn ngọn núi cao mà trên đỉnh bốn vật báu đang sáng lấp lánh. Ba chàng hoàng tử lớn vốn sẵn có trong mình lòng can đảm và kiên nhẫn nên chẳng mấy chốc đã leo lên được đỉnh núi lấy được vật báu. Họ nhanh chóng trở về. Còn chàng hoàng tử út vốn được nuông chiều từ bé nên khi nhìn thấy những ngọn núi cao vòi vọi chạm mây, đường lên núi đầy gai góc, chàng run sợ nghĩ thầm: “Ôi, núi cao thế kia, bao giờ mới lên tới đỉnh”. Leo lên thì ngại mà quay về tay không thì sợ vua cha quở trách, đắn đo một lát, chàng út nhặt một hòn đá ở chân núi hà hơi làm phép biến nó thành một vật sáng lấp lánh. Chàng cầm lấy chạy như bay đuổi kịp ba người anh trở về cùng cha.

Cầm lấy bốn vật báu trong tay. Ngọc Hoàng lần lượt ném từng vật báu xuống mặt đất. Và thật kì diệu, vật báu đầu tiên vừa chạm đất ngay lập tức màn sương dày bao phủ mặt đất tan biến, mặt trời ló ra, bầu trời chói chang ánh nắng.

Vật báu thứ hai rơi xuống, bầu trời trở nên trong xanh, khí trời mát dịu, nước hồ trong như trời cao và gió thổi nhè nhẹ.

Khi vật báu thứ ba được ném xuống gió bấc thổi ào ào, bầu trời nhuộm một màu xanh xám. Còn vật báu thứ tư do chàng hoàng tử út đem về vốn chỉ là một hòn đá nên khi vừa ném xuống nó đã vỡ ra làm muôn mảnh. Ngọc Hoàng tức giận sai thiên lôi giam chàng vào ngục.

Trái đất từ đó tươi đẹp hơn, về sau người ta gọi cảnh sắc trời đất do ba vật báu kia tạo nên là Hạ, Thu, Đông.

Nhưng khi mùa đông hết, hạ sang thì cuộc sống trên trái đất lại gặp rắc rối, ấy là khi hết mùa đông, mọi cây cối đều khẳng khiu trụi lá vì giá rét chưa kịp hồi sức thì mùa hạ tới và cây lại phải trần mình ra hứng ánh nắng chói chang gay gắt chờ từng chiếc lá xanh trở lại.

Cô con út của ông mặt trời.

Ông Mặt Trời có rất nhiều con, nhưng chỉ có một con gái duy nhất là út Trăng xinh đẹp, bé bỏng.
Người anh kề với cô là Đất. Ngay từ nhỏ hai anh em Đất và Trăng đã rất thân nhau. Trò chơi thích nhất của hai anh em là chạy vòng tròn. Trăng nắm tay anh chạy quanh. Hai anh em tính nết mỗi người một khác. Đất hiền lành, làm lụng quanh năm. Đất làm ra bao nhiêu của cải cho con người. Khắp nơi chim chóc ca hát. Cô

Trăng tính tình dịu dàng, nhưng không thích làm việc, suốt ngày chỉ rong chơi. Ông Mặt Trời rất yêu thương các con. Ông tỏa hơi nóng sưởi ấm cho chúng. Còn các con ông tươi vui rạng rỡ. Cô Trăng nũng nịu quỳ xuống bên cha thỏ thẻ: “Cha ơi! Con biết làm gì bây giờ?”. Ông Mặt Trời vuốt mái tóc con bảo: “Đêm đêm con hãy tỏa ánh sáng của con xuống đất làm dịu mát muôn loài”. Từ đó cô Trăng đã bắt đầu làm việc. Nhiều khi anh Đất thấy thiếu em gái.

Mùa thu đến. Đất và Trăng đem đến cho con người bao nhiêu trái chín thơm ngon và ánh trăng vàng óng. Mỗi năm một lần, người lớn làm đèn cho trẻ nhỏ rước đi đón cô Trăng xuống chơi. Đó là vào đêm Trung thu, các em nắm tay nhau nhảy múa ca hát vòng quanh cô. Cô Trăng thì cười long lanh ánh mắt, còn anh Đất thì tỏa ngát hương thơm trong quả chín. Trên cao, giá như ông Mặt Trời hé màn mây nhìn xuống, hẳn ông sẽ mỉm cười vuốt râu: “Con gái ta được việc lắm”.

Nàng Tiên bóng đêm

Bé Hoa ghét nhất trên đời là bóng đêm. Mỗi khi mẹ hôn lên má bé Hoa trước lúc ngủ, đèn tắt và bóng đêm tràn vào. Tất cả xung quanh bỗng trở nên lạ lẫm và huyền bí. Bé Hoa thầm nghĩ: “Mình muốn mặt trời chiếu sáng cả ngày lẫn đêm. Ngày vui vẻ còn bóng đêm thì đáng sợ làm sao”.
– Tại sao tôi lại đáng sợ cơ chứ? –Giọng của ai đó bất ngờ vang lên trong bóng tối.
Bé Hoa ngạc nhiên nhìn xung quanh. Bé thấy bên cửa sổ một người phụ nữ, gương mặt trắng hồng và tỏa sáng như ánh trăng trên bầu trời. Cô ta khóac một chiếc áo choàng lấp lánh như những vì sao bạc. Cô nói:

– Hãy ngắm nìn tôi – Cô bé thân yêu. Chẳng lẽ tôi lại không xinh đẹp?

Bé Hoa khẽ hỏi: – nhưng cô là ai?

Người phụ nữ mỉm cười: – Ta là nàng tiên đêm, ta đến thay cho ngày để tặng cho tất cả mọi người sự bình yên và giấc ngủ.
Cô tiên đến bên bé hoa, cầm tay bé và nói: – Hãy bay cùng ta và cháu sẽ thấy cả vương quốc của cháu ngủ bình yên và ngọt ngào như thế nào.
Thế rồi, nàng tiên đêm cùng bé Hoa bay qua cửa sổ. Họ bay qua những thành phố và làng mạc. Tất cả đều đang chìm trong giấc ngủ dịu dàng và êm đẹp. Chưa bao giờ bé Hoa thấy cảnh đẹp đến thế. Bé Hoa thầm thì: – Cô không đáng sợ, cô tuyệt diệu và bí ẩn làm sao.

Bài viết liên quan

Bài viết liên quan

Bài hát tham khảo thêm

Rate this post