Truyện: Hươu con biết nhận lỗi
Một chú Hươu con có bộ lông bóng mượt lại điểm những đốm trắng như sao. Chú đang tha thẩn trên đồi tìm lá non. Bỗng nó gặp một chú bò có bộ lông vàng óng. Hươu con nhìn bò và chào: “Chào chị Hươu”. Bò đáp: “Tôi không phải là Hươu. Tôi là Bò”.
Hươu con cãi: “Chị có lông màu vàng, có đuôi , bốn chân và sừng trên đầu thì chị phải là hươu chứ!”
Bò nói: “Mẹ tôi là Bò. Chúng tôi cho con người sữa ngọt và kêu ùm…bò, ùm…bò. Thế thì tôi là con bò”.
Hươu con vẫn bướng bỉnh: “Thì chị là một con heo sữa chứ sao. Tôi cũng có thể kêu được như chị”.
Rồi nó há miệng cố hết sức mà vẫn không phát ra được tiếng “ùm…bò”.
Bò vẫn nhẹ nhàng: “Tôi không phải là Hươu! Hãy hỏi anh bạn Dê mà xem, anh biết tôi là ai!”.
Dê con mắt nhìn Bò và ấp úng: “A…à chị có đuôi, có bốn chân và cặp sừng giống tôi. Thế thì chị là dê rồi!”.
Hươu hét lên: “Chị ấy là Hươu , anh bạn cũng là Hươu, cả ba chúng ta đều là Hươu”.
Bò và Dê không chịu thua Hươu. Chúng cãi nhau inh ỏi.
Một chú ngựa đang gặm cỏ gần đấy nghe tiếng la hét ầm ĩ liền phi đến xem chuyện gì xảy ra.
Ngựa nhìn những người bạn bốn chân, có cặp sừng trên đầu đang tranh cãi không ai chịu ai. Cả ba đều nhờ ngựa phân xử xem ai đúng ai sai.
Ngựa rung bờm rồi rủ cả ba đi ra suối uống nước cho đỡ khát.
Dòng suối trong xanh mát rượi. Hươu, Bò, Dê thi nhau uống nước cho đờ khát. Ngựa tha thẩn gặm cỏ bên bờ suối.
Chợt Hươu nhìn bóng mình trong dòng nước trong xanh và mỉm cười, chà hai bạn kia trông có giống mình đâu nhỉ? Họ có sừng và bốn chân, họ vẫn không phải là Hươu”.
Dê cũng soi mình xuống dòng suối và reo to: “Hai bạn không hoàn toàn giống tôi đâu. Các bạn không phải là Dê”.
Nghe tiếng reo của Dê, Bò liền ôn tồn: “Tôi không phỉa là Hươu hay Dê. Tôi là một con Bò cái. Các bạn đều lầm lẫn”. Hươu con ngượng nghịu: “Xin lỗi bạn bè, tôi đã lầm lẫn!”
Trần Thị Ngọc Trâm